Vị vậy, thiếu phụ cho rằng bọn họ sở hữu bản tính vô trung khu cũng không lạ. Điều này trái ngược với tính cách của nàng giới, đâm ra khi sống cùng nhau sẽ luôn có những xích míc sóng gió cho cặp đôi. Tuy nhiên, bọn ông lừng chừng rằng chính bản tính vô tâm của
Để nàng đi ta không yên tâm." Nam chính của chúng ta tiếp tục tung hứng với nữ chính, quả nhiên y như trong truyện, nam chính chỉ ôn nhu với nữ chính. Nàng thở dài, đủ rồi đó! vậy cứ ở đấy mà tình tứ đi, nàng không thèm làm cái bóng đèn. Nàng bèn đi vào phủ trước, đi đường cả ngày mệt mỏi, nàng lại muốn ngủ rồi.
Phụ nữ muốn có hạnh phúc gia đình tuyệt đối không được sa chân vào cám dỗ 'chết người' này. Đôi khi đời sống vợ chồng không được như ý, người vợ sẽ dễ rơi vào trạng thái trống vắng, hụt hẫng.
"Để tâm là để hiểu - Phụ nữ không khó chiều" Bạn sẽ không biết vì sao đang nũng nịu, cô gái của bạn lại quay ra nổi giận đùng đùng. Bạn sẽ không biết vì sao đang xem phim cười nói vui vẻ, cô ấy
Mei · 3 giờ trước. Trong TRÊU GHẸO HOÀNG THÚC : CÔNG CHÚA ĐẠI NHÂN KHÔNG DỄ CHẠY VẬY ĐÂU CHAP 9 [Sticker NP 13] Tery Nguyễn · 3 giờ trước. Trong PHƯƠNG THỨC SINH TỒN CỦA CÔNG CHÚA PHÁO HÔI CHAP 118 [Meme 39] khó hiểu:))) Thu · 4 giờ trước. Trong TRỌNG SINH ĐOÀN SỦNG : ẢNH ĐẾ PHU NHÂN VỪA NGHÈO VỪA HUNG CHAP 8
Truyện Nữ Phụ Không Vô Tâm - Chương 59. Trải qua một giao thừa không có chút hương vị, Hề Như Quỳnh ăn qua loa chút thức ăn rồi nhanh chóng xin cáo lui, bóng lưng nàng đi như đang chạy trốn, phảng phất đầy sự cô liêu, đơn độc.
nNEFAqR. Nàng tỉnh dậy lần nữa, phải mất đến gần nửa khắc nàng mới chấp nhận được sự thật rằng mình chính là đã xuyên qua một nữ phụ thảm thương ! Ngẫm nghĩ hoài cũng chẳng nghĩ thêm được điều gì, ngẩn người mãi cũng chẳng thể là một cách hay. Nàng tạm gác suy nghĩ sang một bên, dù có thế nào thì nàng cũng phải lấp đầy cái bụng đã. Có thực mới vực được đạo luôn là chân lý. Dùng tinh thần lạc quan nhất có thể, nàng tự động viên mình. Dù thế nào, đã đến đây thì nhất định phải sống. Lão Thiên đã cho nàng nhập vào thân xác này thì nàng phải hảo hảo sống tốt. Nàng gom hết sức lực gọi " Người đâu..." Ngay lập tức Tam bước vào 'Tiểu thư cho gọi nô tì ?" "Ừ... Rột....." Nàng chưa kịp kêu đói thì bụng nàng đã biểu tình, thật là mất mặt quá. Mặt Tam lại tràn đầy ý cười, Tam cười tít cả mắt "Tiểu thư đói rồi phải không? Để nô tì đi chuẩn bị chút điểm tâm cho người, cả ngày nay người đã không ăn gì rồi.'' Nàng đánh giá nha hoàn này lại một lượt, có vẻ trước khi nàng xuyên tới đây thân chủ cũ đối xử rất không tệ với hạ nhân. Nên một chút sợ sệt đối với nàng cũng không có. Cũng tốt, nàng có thể sẽ có tâm phúc. Nàng chợt nhớ ra gì ''Khoan đã'' " Tiểu thư còn gì phân phó ạ?" Giọng nàng khô khốc 'Lấy cho ta một ly nước trước .' Nàng vừa đói vừa khát, thật là quá thảm. Uống nước xong nàng cảm thấy như được sống lại một kiếp. Đúng là con người sống không thể thiếu nước. Đồ ăn tới, nhìn bát cháo mà mặt nàng méo mó, không phải chứ? Thứ nàng ghét nhất chính là cháo. Nhìn thấy nàng nhăn mày, Tam lo lắng '' Tiểu thư người còn khó chịu ở đâu sao? Hay để nô tì gọi đại phu tới?'' Nàng lắc đầu, thôi được rồi, nàng cầm thìa lên, thật may nàng thuận tay trái, vai phải của nàng bị thương, dẫn đến tay phải rất khó dùng, dù thế nào cũng phải ăn để sống mà... Nàng chậm chạp nuốt từng miếng cháo một. Cháo ở đây được nấu cũng không tệ... Khó khăn lắm mới ăn xong, nàng uống nước tráng miệng rồi tiếp tục rơi vào trạng thái thẫn thờ. Nàng đã đến đây rồi, cơ hội trở về hình như là rất thấp, làm sao để sống một cách an toàn và xa lánh 'sự đời' đây ? Nàng nên tránh xa nam chính và nữ chính để có cuộc sống bình yên? Nhưng làm sao có thể? Nàng đang cuốn quýt lấy nam chính đột nhiên lại tỏ ra lạnh nhạt, không phải kì quái sao? Mà nữ chính luôn đối tốt với nàng . Nói tới đây rồi thì nên giới thiệu nữ chính một chút. Nữ chính tên Hề Như Tình, nàng ấy rất tốt với nữ phụ. Là tốt thật lòng không phải giả dối. Từng câu từng chữ trong 'Đào' đều là nữ chính thánh mẫu không thù hận hay ghét một ai cả... Nàng không tìm thấy dấu hiệu của một Bạch Liên Hoa ở Hề Như Tình. Trong nguyên tác, nàng ấy rất tốt, tốt đến mức làm người ta đau lòng, nàng lo cho nữ phụ từng chút. Mà nữ phụ không biết điều, nghĩ nàng ấy giả tạo muốn cướp Khang Kỳ nên dùng quyền lực tìm mọi cách để hại nàng ấy. Nữ phụ còn không biết rằng, nữ phụ không phải là con ruột của Hề gia, Khang Kỳ thậm chí còn không yêu nàng một chút nào. Người hắn yêu là Hề Như Tình, nhờ khẩn cầu cứu nàng của Hề Như Tình nên Khang Kỳ mới cứu vớt nữ phụ. Khang Kỳ lấy hôn ước giữa nữ phụ và hắn làm lá chắn để sau này cứu được cái mạng chó nhỏ nữ phụ. Mọi việc được ổn định, hắn hủy hôn ước với nữ phụ rồi lấy lý do " Dù gì thì Hề Như Quỳnh cũng từng là hôn thê của Khang vương gia, tuy không có tình nhưng cũng từng có nghĩa, lại có vương phi tương tâm địa thiện lương xin tha bổng, nếu mà xử chết sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hắn và chọc tâm tình của vương phi tương lai không tốt, để cho nàng một con đường sống, coi như tạo phúc cho sau này." Tha cho nữ phụ một con đường sống, đem cho nữ phụ chút tiền của, để cho nữ phụ đi về quê sống cùng đồng ruộng. Cuộc sống tuy hơi vất vả nhưng có thể an nhàn và bảo toàn cho mạng sống. Ấy mà nữ phụ còn ngu ngốc, tự cho mình là đúng, không tin mình không phải là con ruột của Hề gia, nghĩ nữ chính hại mình, từ bé đã cướp hết tất cả của mình, tìm mọi thủ đoạn giết nữ chính ! Đã được nữ chính cho nhiều cơ hội sửa sai, thậm chí nữ chính còn từng quỳ xuống để xin cho tội ngu ngốc mà nữ phụ gây ra nhưng nữ phụ vẫn không hề chịu hối cải. Nghĩ đến đây nàng thở dài, nữ phụ cố chấp như vậy, chết cũng đáng lắm. Người người đều bất lực với nữ phụ, Khang Vương gia nhiều lần nổi lên sát ý với nữ phụ. Và cuối cùng nữ phụ bị ám toán bắt đi. Nghe được đầu đuôi câu chuyện mình không phải là con ruột của Hề gia, mình được đem đến Hề gia như thế nào, buộc phải chấp nhận sự thật. Sau đó bị giết thảm mà không ai thèm đến cứu ! Nhưng mà giờ nàng đã xuyên qua đây. Nàng sẽ không để những chuyện đó xảy ra. Nàng cần bảo vệ mạng sống của mình, sẽ cố không để thành một cái nữ phụ phiền phức, ngu xuẩn. Nàng sẽ tác thành cho nam chính và nữ chính hết sức có thể. Sau đó cố gắng nhờ cậy cái cây to lớn là nữ chính thỉnh cầu nam chính mau chóng cho mình một con đường. Rồi nàng sẽ kiếm tiền, sống an nhàn ẩn dật đến già. Nàng quyết tâm, vì mạng sống, nàng phải cố gắng! Nàng phải cố gắng rút ngắn thời gian. Tác thành cho nam chính và nữ chính mau chóng đến với nhau với hết sức của mình. Từ hôm nay nàng là Hề Như Quỳnh! Bắt đầu một cuộc sống mới tại một thời đại mới !
Truyện Nữ Phụ Không Vô Tâm của tác giả Mộc kể về một cô gái mồ côi bố mẹ, đơn độc từ nhỏ. Số phận đã bất hạnh, bất hạnh hơn nữa khi bị xuyên không. Lại còn bị xuyên vào nhân vật phụ ! Nàng đã xuyên qua đây, thì... nàng sẽ không để mình phải chết ! Tránh xa nam chính, chân chó ghép đôi, bảo toàn mạng sống !Một cô gái xuyên qua một cuốn truyện. Xuyên vào nhân vật phụ Hề Như Quỳnh. Nhân vật phụ chẳng ra sao, thân hình không những phát phì mà còn xấu tính, luôn tìm cách hãm hại nữ chính không màng hậu quả. Làm phật lòng tất cả mọi người. Để rồi chết không ai thương xót. Mọi điều nàng cần phải làm là hảo hảo sống tốt, không để bi kịch sảy ra !Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm hoặc Người Lạ Quen Mặt của cùng tác mời các bạn đọc tiếp!
Trang chủ Eva tám Lấy phải chồng vô tâm, hãy biết tự tạo niềm vui cho mình. Hãy cứ toàn tâm toàn ý với gia đình, chăm sóc tổ ấm của mình song đừng để cuộc đời gói gọn trong hai chữ chồng con. Thế giới ngoài kia còn biết bao điều tốt đẹp đang chờ đợi ta khám phá, tận hưởng. Có chồng hờ hững cũng như không Hôn nhân là khi hai người cùng xác định nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui cũng như cuộc đời. Thế nhưng khi bước qua cánh cửa ấy rồi, có những người phụ nữ mới xót xa nhận ra rằng sự thật không phải vậy. Đôi vai mỏng manh nay phải gồng mình lên thật mạnh mẽ để có thể cáng đáng hết mọi công việc nhà. Phụ nữ đơn giản lắm, thứ họ cần ở người người đàn ông của mình có gì nhiều đâu ngoài sự thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ. Họ lấy chồng đâu mong mỏi điều gì to tát cho cam. Vậy mà lại có những người đàn ông vô tâm khiến phụ nữ cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình. Đàn ông có tiền hay không, có học thức hay không đều có thể vô tâm cả. Có những người sự nghiệp thành công đấy, tiền bạc địa vị có đấy, nhưng chính người vợ đầu gối tay ấp với họ lại phải rơi nước mắt hàng đêm. "Có mỗi việc ở nhà làm 3 thứ việc vớ vẩn mà cũng không xong". "Cơm tối đây ư? Sao chỉ có mấy món này". "Sao? Hôm nay là ngày gì? Xem cho lắm mấy cái phim ngôn tình vớ vẩn rồi lại về đòi hỏi này kia". ... Họ, rất nhiều người cho rằng chỉ cần hàng tháng đem tiền về cho vợ, ấy là đã quá tốt đẹp, quá đủ trách nhiệm của một người chồng, người cha, còn lại tất cả công việc họ mặc nhiên cho rằng của vợ và không cần quan tâm. Lấy phải chồng vô tâm, đàn bà luôn phải một mình làm mọi việc. Xã hội phát triển, họ cũng có công việc, sự nghiệp nhất định song vẫn phải đam đương đủ thứ việc nhà. Ngày ngày đi chợ đón con giặt giữ phơi phóng, nay nhà cô chồng có việc, mai lại giỗ họ ở quê... Biết bao thứ việc không tên đè nặng lên đôi vai gầy. Lấy phải chồng vô tâm, đàn bà luôn phải một mình nghĩ mọi thứ. Người chồng vô tâm của họ nghĩ rằng vợ mình thì có bận bịu việc gì đâu, mà dẫu có thì cũng chẳng phải việc của mình. Cứ như vậy, mọi thứ đều là đàn bà tự suy xét, tự lo, tự quyết rồi tự chịu trách nhiệm. Vậy đấy, quyết định sống chung với một người đến cuối đời, hy sinh tất cả cho gia đình song thứ họ nhận lại chỉ là thiệt thòi, cô đơn buồn tủi mà chẳng biết sẻ chia cùng ai. "Lấy độc trị độc" Đừng bao giờ khóc lóc, than vãn với một người đàn ông vô tâm và nghĩ rằng điều đó sẽ khiến họ thay đổi. Với đàn ông vô tâm, điều này hoàn toàn vô tác dụng, thậm chí còn khiến anh ta thấy vợ mình thật phiền phức và chỉ muốn rời khỏi nhà để tránh sự phiền toái đó. Có bao giờ bạn nghĩ, sự vô tâm của đàn ông xuất phát một phần chính từ sự cam chịu, nhẫn nại của phụ nữ? Đã bao giờ chồng đi nhậu khuya không thấy về nhưng bạn vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ để thức chờ chồng? Đã bao giờ bạn ngồi bên mâm cơm canh nguội ngắt, chỉ chờ chồng về để cùng nhau ăn bữa cơm? Đã bao giờ bạn cố tỏ ra bình thường dù chồng có đối xử lạnh lùng hơn người dưng chỉ để không lộ ra tổn thương sâu bên trong? Đàn ông vô tâm bởi họ cho rằng vợ mình sẽ vẫn luôn ở đó, lo lắng cho gia đình dù mình có làm bất cứ điều gì. Đàn ông vô tâm bởi họ nghĩ rằng mình sẽ không thể mất vợ, cô ấy sẽ chẳng bao giờ rời đi. Chính vì vậy, điều phụ nữ cần làm khi chồng vô tâm ấy chính là vô tâm hơn gấp bội. Lấy phải chồng vô tâm, phụ nữ hãy sống một cách độc lập. Đừng trông chờ vào sự sẻ chia của chồng rồi lại buồn bã, thất vọng khi không có được nó. Hãy sống kiêu hãnh như một bông hồng, tuyệt đẹp và gai góc. Dù lấy chồng giàu hay nghèo, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp nhất định và kiếm ra tiền. Sống dựa dẫm, trông chờ vào đồng tiền của chồng chính là một trong những nguyên nhân khiến chồng coi thường, không quan tâm đến vợ. Sự độc lập, mạnh mẽ sẽ giúp bạn đứng vững trước mọi sóng gió cuộc đời, ngay cả khi không có chồng bên cạnh. Lấy phải chồng vô tâm, hãy biết tự tạo niềm vui cho mình. Hãy cứ toàn tâm toàn ý với gia đình, chăm sóc tổ ấm của mình song đừng để cuộc đời gói gọn trong hai chữ chồng con. Thế giới ngoài kia còn biết bao điều tốt đẹp đang chờ đợi ta khám phá, tận hưởng. Đừng bao giờ ngừng yêu thương bản thân. Chồng không về ăn cơm, hãy ăn cơm trước hoặc có điều kiện thì dẫn các con ra ăn ngoài đổi gió một hôm. Chồng không giữ đúng hẹn, đừng buồn, thay vào đó rủ một vài người bạn đi chơi, mua sắm. Chồng như nào cũng chớ bỏ bê bản thân mà hãy tìm cho mình một bộ môn thể thao yêu thích hay một thú vui tao nhã nào đó như làm bánh, học đàn, vẽ tranh. Điều này không chỉ khiến bản thân phụ nữ trở nên hứng thú với cuộc sống hơn mà còn khiến họ trở nên thú vị hơn nhiều trong mắt cánh mày râu. Đàn bà đừng tỏ ra quá cần chồng, đôi khi hãy biết phũ với chồng bằng cách ra ngoài hẹn hò, cà phê, cà pháo như đàn ông, yêu thương lấy chính bản thân... Tin liên quan Tin bài cùng chủ đề Eva Góc nhìn
Không ngoài dự định, ngài Tướng Quân đùng đùng nổi giận trở về phủ. Gọi nàng vào thư phòng quát mắng một trận, rồi bắt nàng đi ngay trong ngày mai. Tam khóc sướt mướt đòi theo nàng, nói sao làm sao tách ra có một lúc liền phải xa nàng tận ba tháng, làm nàng dở khóc dở cười. Nàng dỗ dăn đe cùng đe dọa Tam mới chịu yên ổn không đòi theo nàng đi nữa. Nàng thật mong chờ đến ngày mai mà, thoát khỏi nơi này ngày nào, bình yên ngày nấy. Ngày hôm sau, nàng dậy thật sớm, xách hành lý ra khỏi Hề phủ, Hề Như Tình đang đứng đó đợi nàng, lo lắng dặn dò nàng đi đường cẩn thận, có chuyện cần giúp thì hãy gửi thư cho nàng ấy, nàng ấy sẽ giúp hết sức. Tam vẫn bịn rịn rưng rức bên cạnh "Tiểu thư... Tiểu thư nhớ bảo vệ sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ...huhu..." Hề Như Quỳnh thở dài xoa đầu Tam nói, ta nhất định sẽ bảo trọng, đừng khóc nữa, nhất định ta sẽ khỏe mạnh quay trở về, rồi nàng leo lên xe ngựa đi . Từ kinh thành đến đích là đoạn đường dài. Đi không quen xe ngựa khiến nàng mệt gần chết. Cuối cùng cũng đến. Nàng đứng ngẩn người một lúc, hít thật sâu không khí trong lành ở nơi đây, không khí thôn quê trong lành, người dân luôn chất phác tốt bụng. Người đón nàng là một thằng nhóc mặc vải thô, mặt sạch sẽ sáng sủa hỏi nàng có phải là nhị tiểu thư của Hề phủ không. Nàng gật đầu nói phải, sau đó nhóc con dẫn nàng đến một viên trang, dẫn nàng đi dạo một vòng . Viên trang rất rộng, rất thoáng mát, có nhiều cây cối. Có một gian nuôi bò, gà, lợn. Có chỗ để trồng hoa, đủ các loại hoa. Nhóc con chỉ cho nàng chỗ múc nước, chỗ giặt đồ, mọi chuyện sinh hoạt phải tự làm, còn có sáng sớm còn phải quét sân, phải chạy xuống núi múc nước lên đây tưới cây và đổ nước vào giếng, sau đó ra ruộng chăm sóc rau, lúa. Duy nhất không phải làm là có thể đến bếp lấy cơm ăn, nàng đều gật đầu vui vẻ đáp ứng, mấy chuyện này đối với kiếp trước cực khổ thì đáng là gì, kiếp trước nàng còn đi phụ xây để kiếm tiền đi học, ba bọc xi măng nặng trịch đặt ở hai vai nàng cũng không thành vấn đề . Chỗ nàng hài lòng nhất là sau viên trang có một vườn đào rộng lớn, nàng thầm thích thú, đến mùa có thể lấy cánh hoa đào làm bánh, làm rượu, làm trà để nhâm nhi, thật không tệ. Nhóc con thấy nàng không hề khó chịu mà còn thỏa mãn vui vẻ gật đầu làm hắn ngạc nhiên không thôi. Rõ ràng mọi tiểu thư đến đây đều sợ khiếp vía, cò kè mặc cả để ít bớt việc bởi sợ cực khổ nhưng Hề Như Quỳnh không hề sợ hãi, thậm chí còn vui vẻ đồng ý ! Tiểu tử bảo nàng cứ gọi hắn là Tiểu Xuân Tử, có việc gì không biết làm thì gọi hắn, hắn ở ngay bên kia. Sau đó dẫn nàng đến gian chính gặp một lão ông, nàng cúi đầu chào một cách lễ phép, chẳng phải luôn phải lễ phép với người già sao! Lão ông nhìn nàng một cách nghiền ngẫm, Hề tiểu thư trên kinh thành tiếng xấu nữ, hống hách, vô lễ, thích gây chuyện xem ra không đúng như lời đồn. Mọi cử chỉ của nàng rất lễ phép, làn da trắng nhưng thân hình thực sự rất béo liệu có chịu nổi việc chạy lên chạy xuống núi múc nước hay không đây ? Thấy nàng không có gì là khổ sở vì phải ở đây, lão ông phất tay cho nàng về phòng, mai dậy sớm còn làm việc. Nàng được dẫn về gian phòng của nàng trong thời gian này. Căn phòng không lớn, có chiếc giường nhỏ, chăn gối gấp gọn gàng, chiếc bàn trang điểm nhỏ cùng gương đồng, giữa gian có chiếc bàn tròn. Cũng không tồi. Nàng cảm thấy đói liền đến phòng bếp lấy cơm, cười tươi lễ phép cảm ơn người làm cơm tối rồi đem phần của mình ăn ngon lành, ăn mà không chê bai một câu nào khiến đầu bếp ngạc nhiên không thôi , nàng là tiểu thư ở kinh thành cơm ăn sơn hào hải vị, ấy vậy ăn cơm đạm bạc ở đây mà không kêu tiếng nào, các tiểu thư khác đến đây đều đã kêu ca hoặc hất cả cơm đi rồi. Cô tiểu thư này khiến bà có thiện cảm không ít. Đối với ở kiếp trước phải lo bữa ăn từng ngày, ăn nhiều rau hơn thịt, bữa cơm có chay có mặn như này với nàng là tốt lắm rồi. Ăn xong, nàng đứng dậy chào rồi đi về phòng, nàng phải đi múc nước để tắm rửa, cả ngày đi đường mệt mỏi nàng đã khó chịu lắm rồi. Nàng ra chỗ giếng, múc nước thế nào đây? Ở hiện đại có vòi nước, vặn là ra, cái này nàng không biết sử dụng ! Loay hoay một hồi vẫn không xoay sở được nàng đành phải chạy đến nhờ sợ giúp đỡ của Tiểu Xuân Tử. Tiểu Xuân Tử nhiệt tình chỉ nàng cách múc nước, nàng làm theo, quả nhiên là múc được nước rồi! nàng cảm ơn Tiểu Xuân Tử, gãi đầu bảo không việc gì sau đó tiêu sái quay về phòng. Nàng vui vẻ múc một thùng nước bê vào phòng mình. Tắm rửa xong xuôi, lên giường nhắm mắt lại , khóe miệng của nàng còn dâng lên một nụ cười, thở hắt ra một hơi. Nàng cảm thấy thực sự bình yên khi ở nơi đây, coi như đây là kì nghỉ dưỡng của nàng đi, sau khi trở về... Nàng còn lấy sức để chiến đấu, ở thế giới này nàng đơn độc, ba mẹ không có, anh chị... anh chị... Nàng bật dậy, phải rồi, nữ phụ này còn có một người ca ca thất lạc, hết sức yêu thương nàng ! Trong nguyên tác, sau khi sự thật phanh phui, nàng được trả về cho ca ca, được ca ca đối xử tốt hết mực, tốt với nàng thật lòng thật dạ bù đắp luôn cả phần cha mẹ đã mất. Nàng đọc thấy rất thương vị ca ca này... Nàng muốn có còn không được. Nhưng nữ phụ không cam lòng, cũng không chịu chấp nhận sự thật, nàng ta không muốn sống với ca ca nghèo túng. Nàng ta điên cuồng chạy tới cầm kiếm muốn giết nữ chính, điên cuồng nói nữ chính xuất hiện cướp đã hết mọi thứ của nàng ta. Sau đó cầm kiếm đâm loạn khiến nữ chính bị thương không nhẹ. Nam chính chạy tới kịp thời vô cùng tức giận, hung ác giật lại kiếm đâm vào nữ phụ. Nhưng ca ca nữ phụ cũng vừa lúc chạy tới kịp, chắn cho nàng một kiếm chí mạng. Đương nhiên ca ca nữ phụ bị trọng thương. Khi hấp hối dặn dò nữ phụ phải sống tốt, đừng điên cuồng trả thù nữa, làm lại cuộc đời, ca ca luôn thương nàng, rồi nhắm mắt ra đi! Nữ chính trong lúc sắp sửa hôn mê kéo tay nam chính lại, tránh cho nam chính giết thêm người. Nam chính hung hăng cảnh cáo nàng không được động vào một sợi tóc của Tình Nhi, không thì hắn cho nữ phụ lãnh đủ, lúc này đây cơn phẫn nộ của nam chính đối với nữ phụ chỉ cần 1 giọt nước nữa là tràn ly. Những hành động bảo vệ nữ chính của nam chính càng khiến nữ phụ ganh tị tới đỏ mắt, càng hận càng rắp tâm muốn giết nữ chính nên mới bị dẫn đến kết cục kia, ca ca chết thật quá uổng. Phải rồi, nàng sẽ không để ca ca chết! Nữ phụ ngu ngốc không biết trân trọng, thì nàng sẽ trân trọng! Kiếp trước nàng không có người thân nên kiếp này có thì nàng sẽ gìn giữ hết mức! Huống gì người ca ca này rất yêu thương nàng!Nhưng ca ca ở đâu mới được ? Trong nguyên tác nói nam chính vì nữ chính nỉ non kêu tìm người thân giúp nữ phụ nên đã tìm ra ca ca của nàng rồi trả nàng về, nhưng không có ghi là tìm được ở nơi nào, cũng không tả rõ hình dạng của ca ca. Sau khi về, nàng nhất định phải tìm ca ca! tìm được càng sớm càng tốt, thoát li càng sớm càng tốt, nàng nhất định sẽ không để ca ca chết uổng!
nữ phụ không vô tâm